cậu kiềm chế một chút
ANH YÊU EM QUỲNH!Hi vọng 1 ngày nào đấy chị sẽ đọc được những dòng này của em, và nhớ về em 1 chút, 1 chút thôi, 1 chút nhỏ thôi trong những người mà chị có 1 chút ấn tượng trong trái tim xinh đẹp của chị!Tạm biệt các thím, hẹn các thím 1 ngày gần nhất nếu có!
Đồng tử Tiêu Chiến giãn ra. Anh ngạc nhiên quá đỗi, và dục vọng cũng cuộn trào đột ngột. Tiêu Chiến siết lấy eo Vương Nhất Bác, như sợ cậu hối hận mà bỏ chạy mất. Tiêu Chiến có thể tự hào mà nói rằng sự kiềm chế, kiên nhẫn nãy giờ của mình là cực kỳ lớn
1 tuần sau, cậu cũng khỏe hơn, nằng nặc đòi xuất viện, bác sĩ cũng cho cậu về, trước đó cũng cẩn thận dặn dò anh một số thứ. Vừa về nhà, cậu liền thương lượng với Seokjin muốn dọn ra ngoài ở, anh vừa nghe đến việc cậu muốn dọn ra ngoài liền cật lực phản đối.
Read [II] from the story Kiềm nén dục hỏa-by Aerle by Linh-1104 (MarcoAce_0102<3) with 163 reads. marco, ace, thatch. Anh cảm thấynhẹ nhõm khi khóa kéo bị kéo
Cậu Kiềm Chế Một Chút FULL , chương 58 của tác giả Tùng Tử Trà cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn.
Ơi Vay Lừa Đảo. Đoàn Chấp chờ một lúc lâu cũng không thấy tin nhắn hồi âm, thế nhưng hắn cũng không vội, trở tay đặt điện thoại xuống một bên, nhấc ly bia lên cụng ly cùng bạn bè."Cầu chúc cho ngày sau chúng ta sẽ có thành tích tốt, tốt nhất là đoạt giải nhất." Học trưởng lớn tiếng Chấp vừa nghe liền nhăn mày, nói, "Cái gì tốt nhất cơ, mục tiêu phải là hạng nhất."Những người khác đều cười rộ lên, nam sinh mặc áo kẻ bên cạnh đấm vào vai hắn một cái, "Cậu tự tin thế cơ."Đoàn Chấp nhún nhún vai, "Bằng không thì sao đây, có ai muốn đứng hạng hai đâu, với lại lần này đối với tôi mà nói nó không chỉ là một cuộc thi.""Vì sao vậy?" Nữ sinh ngồi đối diện hiếu kỳ hỏi , "Sau khi thi xong cậu muốn làm gì à?""Đúng vậy" Đoàn Chấp tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn bầu trời mênh mông đầy sao bên ngoài, không đứng đắn nói, "Hiện tại tôi đặc biệt muốn cầu hôn một người, nhưng tôi một là nghèo hai lại trắng tay, thế thì phải có cái cúp làm sính lễ chứ."Hắn nói có vẻ rất tùy ý, mọi người trên bàn không ai tin chỉ cho rằng hắn thuận miệng trêu đùa như vậy, im lặng một chút rồi lại náo nhiệt như ban Chấp cũng không giải thích, cười cười, chỉ là khi người khác mời bia hắn lại từ chối, nói, "Không cần, tôi uống Coca là được, người thương của tôi không cho uống rượu bia."Trước một câu cầu hôn sau một câu người thương, thật là càng nghe càng không đáng tin cậy, những người khác đều lười trêu chọc hắn, nhưng hắn không uống rượu cũng không có người nào dụ dỗ hắn uống được, thế nên lại đưa cho hắn một lon Coca. Đoàn Chấp nói cảm ơn, cũng không tham gia nói chuyện nữa chỉ chậm rì rì nhìn cái đèn trên trần nhà. Ai cũng đều cảm thấy rằng hắn chỉ đang nói vui, giống như người khác luôn cảm thấy hắn là một kẻ phong hoa tuyết nguyệt, chỉ thưởng hoa, chơi hoa, chứ không lưu luyến một bông hoa nào cố tình mỗi câu nói của Đoàn Chấp đều là gian nhoáng cái đã đến 11 giờ, Đoàn Chấp đã hoàn thành xong phần thi của mình, tính điểm trong cùng ngày, ngày hôm sau sẽ trao giải. Hắn cũng không mạnh miệng, nói đạt giải nhất, liền thật sự được giải nhất. Các thành viên trong đội cao hứng nhảy nhót ăn mừng, ôm nhau thành một đống, cũng kéo cả hắn vào Chấp rất muốn duy trì hình tượng một chút nhưng hai tay khó địch lại sáu tay, vẫn bị kéo vào, tóc bị xoa đến đều rối cả lên. Một cảnh này bị nhiếp ảnh gia bên cạnh chụp được, xong việc còn gửi ảnh chụp cho bọn họ. Đoàn Chấp do dự hồi lâu, chung quy vẫn không nhịn được gửi bức ảnh này cho Quý Thư Ngôn, nói hắn đạt được giải nhất. Vừa đúng lúc Quý Thư Ngôn nghỉ trưa thì nhận được tin nhắn, đang ăn thì thấy tin nhắn WeChat của Đoàn biết Đoàn Chấp ưu tú, lại không nghĩ tới Đoàn Chấp vừa tham gia đã đạt giải nhất, anh đối với trình tự thiết kế không hiểu biết nhiều nhưng cũng trộm tra thử về cuộc thi lần này trên mạng, số lượng người tham gia rất đông, toàn là học sinh ưu tú thuộc các trường danh giá. Ánh mắt anh ngay lập tức dừng ở trên người Đoàn Chấp, đầu tóc hắn rối tung cả lên, cười vui vẻ cùng bạn bè xung quanh nhìn vào máy ảnh, khó có khi gỡ xuống sự trầm ổn của ngày thường lộ ra sự nhiệt huyết của tuổi trẻ. Quý Thư Ngôn nhịn không được cười cười, không thể nói rõ trong lòng đang có cảm giác gì, có chút gì đó kiêu ngạo lại tự hào, rồi lại không giống cảm giác khi anh nhìn Quý Viên lên bục cao nhận thưởng. Anh trả lời ảnh mà Đoàn Chấp gửi bằng một câu "Chúc mừng", nghĩ một lát lại thêm một câu, "Rất lợi hại".Lúc anh gửi tin nhắn đi khóe miệng vẫn còn hơi cong cong, nhưng chỉ được vài giây khóe miệng lại hạ xuống. Anh nhìn chằm chằm chân dung Đoàn Chấp đến xuất thần, hôm nay đã là ngày thứ 11, thi đấu đã kết thúc, ngày mai Đoàn Chấp sẽ khi xuất phát, Đoàn Chấp nói muốn nghe đáp án của anh, ngày mai đã đến lúc. Quý Thư Ngôn nhíu mày, cái cảm giác nôn nóng đang rạo rực không thể lờ đi được, ngay cả dạ dày đều ẩn ẩn có chút co rút đau đớn. Mấy ngày nay anh vẫn luôn như thế này, dạ dày nặng trĩu, ngực cũng giống như bị cái gì đó đè nặng, không đến mức quá đau nhưng tâm thần không này đây anh giống như có tâm ma sớm ngày hôm đó anh vốn đã nghĩ kĩ sẽ cùng Đoàn Chấp nói chuyện thế nào, khuyên hắn nghĩ lại, cũng là khuyên chính mình suy nghĩ thông suốt, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại một vòng, ý nghĩ của anh càng ngày càng không kiên định. Gần đây anh đã dọn sang phòng làm việc riêng, không còn sự ồn ào nhốn nháo của đồng nghiệp, anh ngẫu nhiên được nghỉ ngơi, ngồi ở trước bàn làm việc nhìn cây ngô đồng bên ngoài cửa sổ, mùa Thu đến, những chiếc lá ố màu vàng trên cành nhẹ nhàng lắc lư qua lại. Quý Thư Ngôn nhìn nó cảm thấy tâm trí anh như bị gió cuốn trong tay chiếc di động im ắng, thậm chí đến một tin nhắn rác cũng không có, anh lại vô cớ cảm thấy tay như bị phỏng. Nhưng mặc kệ Quý Thư Ngôn trốn tránh như thế nào, 12 giờ, anh nhận được cuộc điện thoại đến từ Đoàn Chấp, so với sự nôn nóng bất an của anh, Đoàn Chấp lại thoải mái hơn rất nhiều, trực tiếp hỏi anh có thể đón hắn ở ga tàu cao tốc hay Thư Ngôn im lặng một lát mới hỏi, "Cậu không đi cùng bạn học sao?"Đoàn Chấp đang ngồi đợi ở đại sảnh, ngón tay nhàn rỗi thưởng thức lá bùa nhân duyên treo trên ba lô của mình."Nhưng cháu hy vọng người đầu tiên cháu nhìn thấy là chú." Hắn nhẹ giọng nói, mang theo một chút làm nũng, "Hơn nữa, những người khác đều đã có người đón, chỉ mình cháu không có, cháu sẽ thấy tủi thân."Nói hươu nói vượn, Quý Thư Ngôn nghĩ, Đoàn Chấp chỉ cần đăng một câu lên vòng bạn bè, những người muốn tới đón hắn đều có thể đánh nhau để tranh cướp cơ hội. Nhưng anh cũng không chọc thủng lời nói dối mở mắt liền biết là dối này của Đoàn Chấp."Vậy cậu nhắn thời gian cho tôi, tan làm tôi sẽ đến." Anh Chấp vừa lòng lại cùng Quý Thư Ngôn nói vài câu, thẳng đến khi Quý Thư Ngôn nói cần làm việc mới treo điện thoại. Hắn gửi thời gian về của mình cho Quý Thư Ngôn, lại cúi đầu nhìn lá bùa nhân duyên trong lòng bàn tay. Bao đựng màu hồng phấn, treo tua rua đỏ, có lẽ được làm thủ công, mua lúc cùng Quý Thư Ngôn ghé qua chùa Ngô đương nhiên biết loại đồ vật này không linh nghiệm, cũng không tin thần phật. Nhưng ngày ấy ở chùa Ngô Sơn, Đoàn Chấp quay đầu trông thấy Quý Thư Ngôn ở phía sau, đúng là trong lòng có nghĩ, chỉ mong thần linh đại phát từ bi nghe được tiếng lòng của hắn, làm người trong lòng của hắn trong mắt có tại, rốt cuộc cũng tới thời điểm hắn nghe được đáp án của Quý Thư Ngôn. Khẩn cầu của hắn có thể sẽ trở thành sự thật, cũng có thể sẽ thất bại, đều phụ thuộc vào Quý Thư tàu của Đoàn Chấp đến trạm lúc 7 giờ rưỡi, sau khi Quý Thư Ngôn tan làm liền trực tiếp tới đây chờ trước mười phút tại cửa ra vào. Người chung quanh rộn ràng nhốn nháo, đều là tới đón người, Quý Thư Ngôn chán nản đứng cạnh cây cột, đột nhiên nhớ tới Đoàn Chấp đã từng nói với anh, lần đầu tiên nhìn thấy anh chính là ở cửa ga tàu cao tốc, anh đưa cho hắn một hộp kẹo và cây dù. Nhưng vô luận anh có nghĩ thế nào cũng đều không nhớ nổi đoạn kí ức này. Trong lòng anh không biết vì điều gì cư nhiên có chút tiếc giờ rưỡi, cửa ra liên tục có người đi ra, Quý Thư Ngôn ngẩng đầu, không phí sức lực liền thấy Đoàn Chấp ở trong đám người. Đoàn Chấp thật sự rất cao, trên tay kéo vali, mặc một cái áo khoác màu xanh ngọc kéo theo ánh xanh lam bám trên làn da trắng của hắn, môi hồng, ngũ quan như họa cũng mang theo một tia lạnh lùng nhàn nhạt. Hắn đi giữa đám người thật sự quá nổi bật, rõ ràng lối ra thiếu sáng nhưng một đường hắn đi tới lại giống như mặt trời phá đi màn sương mù, chiếu sáng khắp chung Thư Ngôn không lập tức gọi hắn, ngược lại đứng tại chỗ nhìn trong chốc lát, mấy người trẻ tuổi đi bên cạnh Đoàn Chấp chính là đồng đội của hắn, tạm biệt hắn xong liền rời đi. Đoàn Chấp nhìn chung quanh một vòng, không thấy được Quý Thư Ngôn đang đứng phía sau cột, biểu tình vốn dĩ lãnh đạm lập tức cứng lại rồi trở nên bất an. Nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn lại đám người thêm một lần nữa, một bên ấn điện thoại gửi tin nhắn cho Quý Thư thoại Quý Thư Ngôn đặt ở trong túi rung lên một chút, anh cúi đầu nhìn, Đoàn Chấp nhắn hỏi, "Chú Quý, chú chưa tan làm sao?"Anh không biết mình đang có tâm trạng gì, cũng không hồi âm lại, vẫn tiếp tục đứng ở sau cây cột nhìn Đoàn Chấp thêm một lúc. Ban đầu Đoàn Chấp còn bình tĩnh, thế nhưng mãi không nhận được hồi âm, mắt thấy người ở cửa ra ngày càng ít trên mặt hắn hiện rõ sự bất hắn cũng không đi, cứ như vậy đứng ở đó, kiên nhẫn chờ đợi, nhìn chằm chằm di động như đang do dự có nên tiếp tục nhắn tin hay không, rõ ràng vừa rồi còn mang vẻ mặt lạnh nhạt không dính bụi trần, hiện tại lại đáng thương ủy khuất như con chó nhỏ bị vứt lòng Quý Thư Ngôn không biết vì sao lại có chút chua xót. Nếu như anh thực sự không tới thì Đoàn Chấp phải làm sao bây giờ, chờ anh đến thiên hoang địa lão* sao?Ngốc thật đấy, khi Đoàn Chấp trêu chọc anh thì thành thạo lắm mà, giống như một gã thợ săn lão luyện, giăng lưới chỉ chờ anh sa vào. Lúc này lại cố tình không thông minh chút nào, biến thành một chú cún con vụng về, bị bỏ rơi cũng không tức giận chỉ biết ngoan ngoãn chờ anh tới đón mình về Thư Ngôn thở dài từ sau cây cột đi ra ngoài. Anh bước tới gần, dừng lại trước mặt Đoàn dĩ Đoàn Chấp còn đang rối rắm suy nghĩ có nên gửi tin nhắn Wechat nữa không, đột nhiên lại có bóng người rơi xuống trước mặt, ngẩng đầu, Quý Thư Ngôn đang đứng trước mặt hắn, mặc chiếc áo khoác màu nâu nhạt đơn giản, khăn quàng cổ màu xám, mặt mày như ngọc, đôi mắt tựa mặt hồ mùa Thu, trong veo êm sửng sốt chớp mắt một cái, như trở về cửa ra của ga tàu cao tốc hai năm trước. Ngày hôm ấy, Quý Thư Ngôn cũng đứng ở trước mặt hắn như thế này, chỉ là khi đó bọn họ vẫn là người xa lạ, tay Quý Thư Ngôn hơi lạnh, ánh mắt nhìn hắn cũng bình tĩnh không gợn sóng, ở trong đám đông gặp thoáng qua chốc lát, có lẽ chỉ chớp mắt một cái sẽ không thấy hiện giờ Quý Thư Ngôn nhìn hắn, ánh mắt đen như mực tàu không rõ cảm xúc, cất giấu vô vàn suy nghĩ ngổn ngang, lại nắm lấy tay hắn nhẹ giọng nói, "Thật xin lỗi, là tôi tới chậm."Đôi mắt Đoàn Chấp hơi mở to, vài giây sau mới kịp phản ứng lại, lập tức đứng lên cũng nắm lấy tay anh."Không sao," Hắn cười với Quý Thư Ngôn, "Chú đến là tốt rồi."
Không lâu sau khi Đoàn Chấp tới gặp cha mẹ, Đoàn Chấp và Quý Viên nhanh chóng phải ra nước ngoài trao không phải cùng hạng mục với nhau, cũng không ở chung một thành phố, nhưng đều là đi Mỹ, từ tháng Chín đến tận tháng Giêng mới với sự phấn khởi của Quý Viên, cảm xúc của Đoàn Chấp nhẹ nhàng hơn rất nhiều, từng bước một chuẩn bị tài liệu, đặt vé máy bay, sắp xếp hành lý, Quý Thư Ngôn ở bên cạnh nhìn, anh luôn có cảm giác hình như Đoàn Chấp không mấy tình nguyện đi Thư Ngôn dừng bút trên tay nhìn Đoàn Chấp một lúc Chấp cũng vừa lúc nhìn cao 1m9, vai rộng chân dài ngồi ở trên giường, nét mặt hơi trầm xuống, ánh mắt âm u như đang phân cao thấp với chính Thư Ngôn bất đắc dĩ cười một xuất ngoại trao đổi anh và Đoàn Chấp đã nghiêm túc nói chuyện với nhau, cả hai đều không phải là người không có chủ kiến, sẽ không bởi vì cảm xúc nhất thời mà chậm trễ con đường phía trước của nghiêm túc nói chuyện với Đoàn Chấp, đừng nói là đi trao đổi, cho dù sau khi Đoàn Chấp tốt nghiệp muốn ra nước ngoài du học, anh vẫn sẽ ủng tình yêu sẽ khiến cho hai người trở nên tốt hơn, chứ không phải trở thành trở ngại của lòng Đoàn Chấp cũng biết nói rõ với nhau là một chuyện, còn không nỡ xa nhau lại là chuyện thấy ngày xuất phát càng ngày càng gần, Đoàn Chấp khó có khi bộc lộ tính trẻ con, dùng hết tất cả thời gian để bám dính lấy Quý Thư Thư Ngôn cũng bị dính đến nỗi phải lên mạng xin tư vấn ẩn danh, xin hỏi có cách nào để cho bạn trai không dính người như vậy nữa không?Tuy nhiên, cư dân mạng có kiến thức rộng rãi cũng không chịu được màn phát cẩu lương này, nhìn sơ qua cũng đủ biết đây là đang cố ý nhét thức ăn cho chó mà, tất cả đều cùng nhau hét to "Khoe ân ái, cút!"Cho nên anh chỉ có thể từ hiện giờ nhìn thấy Đoàn Chấp ngồi trên giường, rõ ràng là người trưởng thành có tính tình trầm ổn, kiêu ngạo khó thuần, nhưng giờ phút này lại yên lặng nhìn anh đầy quyến luyến không muốn chia lại không nhịn được mềm lòng, nơi trái tim nhói lên một sổ hé mở, hoa nhài trong sân đang nở rộ, hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng theo gió bay vào trong, ánh mặt trời ấm áp dừng trên sàn nhà trong phòng ngủ, cũng chiếu sáng tấm ảnh chụp chung của anh và Đoàn Chấp đặt ở đầu Thư Ngôn đặt bút xuống, đi tới bên cạnh Đoàn Chấp."Em so với Quý Viên còn dính người hơn." Anh nhẹ giọng trêu chọc, lại cúi đầu hôn Đoàn Chấp một đôi môi khô ráo ấm áp dán ở bên nhau, rất nhanh đã trở nên ướt Chấp sửng sốt, cũng nhanh chóng đảo khách thành ôm eo Quý Thư Ngôn, ấn người xuống chăn bông mềm mại bằng tơ ve kêu râm ran bên ngoài cửa sổ, nhiệt độ buổi trưa khô nóng, cũng khiến tâm tình người ta trở nên nóng nảy gần như hung ác mà cắn môi Quý Thư Ngôn, cơ thể hai người dán ở bên nhau, eo Quý Thư Ngôn ở trong lòng bàn tay hắn khẽ run lên. Chăn bông mềm mại bị xô thành đủ hình dạng, góc chăn rơi khỏi mép giường, nhẹ nhàng đung đưa trong gian phòng yên Thư Ngôn khẽ hừ một tiếng, nắm lấy lưng Đoàn Chấp."Em là rắn hay là chó thế." Anh khàn giọng nói, "Lại cắn người như vậy."Môi anh bị Đoàn Chấp cắn một cái, tuy không chảy máu nhưng lại có chút Chấp lại hôn xuống vết cắn chống hai cánh tay xuống giường, dùng ánh mắt nặng trĩu nhìn Quý Thư Ngôn, Quý Thư Ngôn bị hắn đè chặt dưới thân, nơi nào cũng không đi có thể, hắn thực sự muốn khoá Quý Thư Ngôn ở bên người mình mãi biết điều đó là sai. Nhưng người này hắn vất vả lắm mới có được, anh hoàn mỹ như bạch ngọc, khi cười lên đôi mắt giống như hoa đào mùa xuân. Hắn nghĩ, khi hắn không ở bên người anh, sẽ có bao nhiêu người nhìn trộm sự dịu dàng ấm áp mành trong nhà bị gió thổi khẽ lay Chấp nằm bên cạnh Quý Thư Ngôn, đột nhiên hỏi "Có bao giờ anh nghĩ đến việc không cho em đi không? Dứt khoát để em ở bên cạnh anh, nơi nào cũng không cho đi."Hắn cũng không mong đợi Quý Thư Ngôn sẽ đưa ra một câu trả lời khẳng Thư Ngôn luôn lý trí, tính tình ôn hắn là điều mất kiểm soát lớn nhất của Quý Thư Ngôn, nhưng khi đề cập đến việc học và con đường tương lai của hắn, từ trước đến nay Quý Thư Ngôn vẫn rất tỉnh hắn lại nghe thấy Quý Thư Ngôn khẽ "Ừ" một Chấp ngây ngốc, không thể tin được quay đầu nhìn Quý Thư Thư Ngôn nhắm hai mắt, lông mi dài đổ bóng trên khuôn mặt lại không nghĩ tới chứ?Khi không gặp được Đoàn Chấp, anh cũng cho rằng mình rất bình tĩnh và lý trí, cũng không phải là loại sẽ bám dính lấy người yêu hay muốn người yêu phải luôn ở bên cạnh khi nhìn thấy Đoàn Chấp thu dọn hành lý, nhìn Đoàn Chấp xin cấp visa, anh cũng sẽ có lúc cảm thấy trái tim mình có rút. Anh cũng từng nghĩ, thật ra cũng không cần phải tách ra, Đoàn Chấp muốn đi chỗ nào anh cũng có thể đi giống như vậy, cho dù Đoàn Chấp không giỏi giang, không có ý cầu tiến, anh cũng có thể chăm lo cho Đoàn Chấp cả đã công thành danh toại, có được sự nghiệp, tiền tài, địa vị, anh hoàn toàn có năng lực che chở cho một người tình trẻ.* Thành ngữ 功成名遂 Công thành danh toại Có nghĩa là sự nghiệp thành đạt, danh tiếng được như điều này là không bàng sao có thể bị nuôi nhốt trong sân nhà nước ngoài giao lưu chỉ là bước khởi đầu, về sau Đoàn Chấp còn phải đi tới nhiều nơi khác nữa để phát triển sự nghiệp của Thư Ngôn mở bừng mắt, nhìn Đoàn Chấp "Nếu anh ích kỷ một chút, anh cũng có thể nói với em hãy ở lại bên cạnh anh đi, tốt nghiệp xong cũng không cần đi đâu xa, cứ ở lại Ngô Thành, anh có thể sắp xếp công việc cho em, có thể cho em một mái nhà ổn định, em không cần phải nhọc lòng bất cứ chuyện gì, cứ ở bên anh là được.""Nhưng đây là đang giam cầm cuộc sống của em, là chuyện không đúng." Quý Thư Ngôn lại nói, "Anh không nhất thiết bắt em phải có sự nghiệp thành công, suy nghĩ của anh đối với em và Quý Viên cũng giống như nhau, anh chỉ hy vọng em sẽ không có gì hối tiếc trong cuộc đời mình. Anh hy vọng em có thể đi đến những nơi xa hơn, để trải nghiệm một cuộc sống khác, để cảm thụ những nền văn hoá khác nhau, một nghề nghiệp mới, tìm ra được những thứ em thích và sự kiên định của em. Cho dù đó không phải là sự thành công trong mắt mọi người, nhưng chỉ cần em vui vẻ, chỉ cần hai đứa hạnh phúc, anh đều cảm thấy rất tốt."Anh nhẹ nhàng vuốt phần tóc bên thái dương của Đoàn Chấp, ánh mắt dịu dàng lưu lời anh đều giấu ở trong lòng, cho tới hôm nay mới có cơ hội thổ lộ với Đoàn so với Đoàn Chấp lớn hơn mười ba lẽ ở chuyện tình cảm không đủ nóng bỏng, nhưng trong cuộc sống anh đã đi trước Đoàn Chấp một bước. Cho nên anh cảm thấy anh cũng có thể đi chậm lại một chút, dừng lại chờ một chút, để chờ người yêu trẻ tuổi của anh."Bất kể em muốn đi đâu, làm gì hay muốn gì, anh đều sẽ ủng hộ em." Anh nói với Đoàn Chấp, "Nhưng anh vẫn luôn ở đây chờ em trở về, nếu em cần, anh cũng có thể đến bên em. Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng đều có biện pháp giải quyết, chúng ta có thể bàn bạc, có thể trao đổi, cho nên không cần sợ hãi."Ngón tay anh nhẹ nhàng móc vào ngón tay Đoàn Chấp cũng lẳng lặng nhìn Quý Thư không ngờ mình sẽ nghe được những lời bộc bạch cả người thân của hắn cũng chưa bao giờ nói với hắn rằng hắn có thể tự do đi bất cứ đâu, họ sẽ luôn ở phía sau tận lực ủng hộ và là chỗ dựa cho Quý Thư Ngôn Thư Ngôn thẳng thắn bao dung, chưa bao giờ xiết chặt dây cương với hắn, mà luôn là ánh trăng sáng làm bạn cùng bồn chồn bất an của hắn, kỳ thật Quý Thư Ngôn đều nhìn ra gì hắn quan tâm, hắn khao khát, Quý Thư Ngôn vẫn luôn hiểu rõ."Làm sao bây giờ, anh nói như vậy, em lại càng không nỡ xa anh." Hắn khẽ cười một tiếng, "Nếu không thì biến anh thành cô bé tí hon - Thumbelina, không đúng, là quý ông Thumbelina, rồi bỏ vào trong túi mang đi cùng."Quý Thư Ngôn liếc mắt nhìn hắn một cái "Lại nói bậy. Ai muốn biến thành nhỏ như vậy."Nhưng rất nhanh hai người đều cười rộ Chấp đặt tay Quý Thư Ngôn lên trái tim mình, vuốt ve ngón áp út của Quý Thư Ngôn trắng thuần, thon dài, ấm áp như ngọc bích, xinh đẹp giống như một tác phẩm nghệ thuật nhất chỉ có một chỗ không tốt, đó chính là thiếu mất một chiếc nhẫn..Vé máy bay của Quý Viên và Đoàn Chấp đều vào ngày 27/ Thư Ngôn lái xe đưa bọn họ đến sân bay, Thẩm Lan Tú và Quý Nhượng cũng tới, nhưng bọn họ không gọi Quý Thư Ngôn đến đón mà là gọi tài xế lái xe, ngồi trong một chiếc xe đường đi, Quý Thư Ngôn cười nói với Quý Viên "Tới chỗ đó rồi nhớ nghe lời mợ cháu, đừng gây chuyện."Quý Viên sửng sốt, ngay sau đó nhăn mặt lại, hừ một tiếng với Quý Thư Ngôn."Trường học của cậu ấy không cùng thành phố với con, trời cao hoàng đế xa, quản được chắc?"Đoàn Chấp bình tĩnh nói "Không sao cả, cháu trai lớn, ta nhất định sẽ thường xuyên tới thăm cháu, hàng tháng sẽ báo cáo tình hình cuộc sống của cháu cho cậu cháu, bảo đảm cậu cháu nắm rõ như lòng bàn tay."Quý Viên "a" một phía sau đánh cho Đoàn Chấp một cái "Thấy sắc quên bạn, có phải anh em với nhau không thế?"Đoàn Chấp xuỳ một tiếng "Sao cháu lại không biết lượng sức mà hỏi câu này vậy."Quý Viên càng người nói chuyện ầm ĩ cả đường đi, rất nhanh đã tới sân Thư Ngôn đưa hai người đến chỗ đăng ký, kỳ thật không phải không buồn, một người là Quý Viên do một tay anh nuôi lớn, còn người kia là người yêu khó có thể dứt cũng đều là người quan trọng trong cuộc đời Lan Tú và Quý Nhượng lưu luyến không rời nhìn cháu ngoại của mình, Quý Viên lớn như vậy, ngay cả học đại học cũng đều ở gần nhà, đây là lần đầu tiên đi xa như thế, bọn họ dặn dò Quý Viên xong, lại vỗ vỗ Đoàn Chấp, muốn hắn qua bên kia nhớ phải tự chăm sóc bản thân cho tốt."Để ý thằng bé Quý Viên nữa nhé." Thẩm Lan Tú lau nước mắt, nói "Con cũng phải chú ý giữ gìn sức khoẻ, ở nước ngoài không giống như trong nước, đừng để mình sinh bệnh, cũng đừng khiến mình mệt nhọc quá, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại về."Từ trước đến nay Đoàn Chấp chưa một lần nhận được tình cảm thế này, có chút chân tay luống ngập ngừng đưa khăn giấy cho bà, nhìn khuôn mặt của Thẩm Lan Tú và Quý Nhượng, lại nở nụ cười, nghiêm túc nói "Con sẽ."Sau đó hắn nhìn Quý Thư Ngôn đang đứng ở phía Thư Ngôn vẫn luôn im lặng đứng đó, cũng không nói gì, nhưng hai mắt lại hơi phiếm hồng, môi mím Chấp bước tới, ôm chặt lấy không ôm thì còn tốt, khi hai cơ thể ấm áp đụng chạm ở bên nhau, Quý Thư Ngôn không nhịn được, nước mắt trực tiếp rơi nhẹ giọng nức nở một tiếng, vùi mặt vào cổ Đoàn Chấp, tay nắm chặt lấy quần áo của Đoàn Viên ở bên cạnh nhìn đến choáng cả Thẩm Lan Tú và Quý Nhượng cũng có chút giật họ chưa từng thấy Quý Thư Ngôn bộc lộ cảm xúc của mình ra ngoài như tim Đoàn Chấp bị hành động này của anh làm co lại, hắn ôm Quý Thư Ngôn, trong lòng cũng không muốn buông tay."Ngoan, đừng khóc." Hắn hôn lên tóc Quý Thư Ngôn, "Không phải vừa rồi vẫn còn rất bình tĩnh sao, rõ ràng tự mình nói, cũng chỉ hơn năm tháng, rất nhanh sẽ qua."Quý Thư Ngôn không muốn phản ứng lại không phải chia ly thật sự, anh cũng cho rằng mình có thể chịu đựng Chấp nắm chặt lấy tay anh, hắn hít sâu một hơi, kiềm chế cảm xúc mãnh liệt nơi trái tim, nhưng khi mở miệng, giọng nói vẫn khẽ run "Em để lại cho anh một cuốn lịch, chỉ có 176 trang, đã được đặt ở trên bàn trong phòng ngủ của chúng ta." Hắn nhẹ giọng nói, "Chờ khi cuốn lịch được xé hết, em sẽ trở về."Quý Thư Ngôn nhẹ nhàng lên tiếng "Anh đã biết."Đoàn Chấp thật sự không muốn buông anh ra, nhưng hiện tại đã sắp đến giờ bay, nếu không nhanh, hắn thật sự sẽ bị nhỡ chuyến cố nén buông lỏng Quý Thư Ngôn ra, để Quý Thư Ngôn ngẩng đầu nhìn ra Quý Thư Ngôn không khóc dữ dội lắm, rơi vài giọt nước mắt rồi ngừng lại, nhưng đôi mắt giăng đầy sương mù, chóp mũi ửng đỏ, phi thường đáng tim Đoàn Chấp như muốn tan dỗ dành nói "Em tặng anh một món quà được không, nhận xong đừng buồn nữa nhé."Quý Thư Ngôn hít hít cái mũi, nghĩ thầm, lại cho quà dỗ dành giống y như trẻ anh không phản bác, yên lặng nhìn Đoàn tiếp theo, anh cảm giác được ngón tay mình mát lạnh, chạm phải thứ gì đó giống như kim loại cúi đầu xuống, anh liền nhìn thấy một chiếc nhẫn bạch kim được đeo trên ngón áp út, một nửa vòng tròn được đính kim cương, trang nhã đến chói Thư Ngôn ngây ngẩn cả ra Đoàn Chấp cũng không muốn hấp tấp như vậy, kỳ thật ngày hôm qua hắn mới đặt làm. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve tay Quý Thư Ngôn, đưa một chiếc nhẫn kim cương solitaire khác cùng kiểu dáng cho Quý Thư Ngôn."Quý Thư Ngôn, thật ra khi mới yêu em đã nghĩ tới, nếu có một ngày em tặng anh một chiếc nhẫn đẹp, anh có nguyện ý đeo nó không?""Khi đó em không chắc lắm, nhưng hiện tại em không sợ." Hắn cười với Quý Thư Ngôn, hỏi, "Em muốn hỏi anh, anh nguyện ý giúp em đeo chiếc nhẫn này lên chứ?"Nguyện ý chứ?Quý Thư Ngôn ngơ ngẩn nhìn Đoàn Chấp, một lúc lâu anh mới phản ứng lại, chân tay luống cuống, thậm chí còn có chút vụng về đeo chiếc nhẫn kia vào tay Đoàn bàn tay đeo nhẫn đặt vào nhau, cái gì cũng không cần phải nói, đó chính là một câu hứa Chấp vẫn không nhịn được, cũng bất chấp Thẩm Lan Tú và Quý Nhượng còn ở bên cạnh, cúi đầu hôn Quý Thư Ngôn một cái."Chờ em trở lại."Quý Thư Ngôn lướt qua vai Đoàn Chấp thấy vẻ mặt kinh ngạc của ba mẹ anh và Quý Viên, mặt lập tức nóng anh vẫn nghiêm túc gật đầu."Được.".Đến giờ chuyến bay cất Thư Ngôn nhìn Đoàn Chấp và Quý Viên kéo vali bước bào trạm kiểm soát an ninh. Khi chuẩn bị bước vào, Đoàn Chấp xoay người lại vẫy vẫy tay với anh, chiếc nhẫn trên tay sáng rực lấp niên muốn tảo Thư Ngôn không biết sao lại nghĩ tới mấy từ này, khẽ bật Lan Tú và Quý Nhượng đứng ở bên cạnh chế nhạo liếc mắt nhìn con trai một cái, nhưng không nói gì cả, chỉ cười cười."Tuy còn trẻ, nhưng lại rất sốt ruột." Quý Nhượng cảm khái, "Hiệu suốt còn nhanh hơn so với ta năm đó, ta đã phải mất bảy năm mới có thể cưới được mẹ con đấy."Quý Thư Ngôn thiếu chút nữa chui xuống may Quý Nhượng không cười nhạo anh nhiều, chỉ bảo anh siêng về nhà ăn cơm, rồi dẫn Thẩm Lan Tú rời đi..Năm tháng trôi qua nhanh hơn so với Quý Thư Ngôn tưởng cho rằng chờ đợi là điều rất Đoàn Chấp lại đưa cho anh cuốn lịch kia, từng ngày từng ngày, xé xuống một tờ lại một tờ, càng ngày càng trở nên mỏng đến cuối cùng, chỉ còn lại một là một bản vẽ được vẽ bằng trăng trải dài trên mặt đất, một bức tường đầy hoa quế, phía dưới tán cây hoa quế có hai người đang hôn môi, ẩn mình trong hoa và gió Thư Ngôn tan làm, nghĩ rằng ngày mai mình còn phải đi đón Đoàn Chấp và Quý Viên trở mùa đông, nhưng hôm nay anh lại không lái xe, đứng ở ngã tư đường có hơi lạnh, liền dùng điện thoại quét mã muốn mua một cốc ca cao nóng ở máy bán nước tự động bên không biết di động của anh bị làm sao, quét mãi vẫn không lắc lắc quét lần nữa, nhưng lại có một bàn tay duỗi ra từ bên một cao nóng lăn xuống tay thon dài có lực nhặt ca cao nóng lên đưa nó vào tay Quý Thư Thư Ngôn ngẩn người nhìn chiếc nhẫn trên bàn tay kia, rồi từ từ quay người phía sau anh, trong bóng đêm mông lung, có một chiếc motor đã đậu ở đó từ lúc nào, một người mặc bộ đồ đen giống như kỵ sĩ dựa vào thân xe, vai rộng chân dài eo thon, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, hốc mắt sâu, lông mi cong vút, đôi mắt màu hổ phách dịu dàng đa tình, khi cười lên đặc biệt câu dẫn Chấp cười hỏi "Thưa ngài, một ly ca cao nóng, có thể đổi lấy việc ngài đi chơi với em chứ?"
Giới thiệu [Thể loại Đam Mỹ ]Bạn đang đọc truyện Cậu Kiềm Chế Một Chút của tác giả Tùng Tử Trà. Trước kia Đoàn Chấp chưa bao giờ tin vào nhất kiến chung tình, cho đến khi gặp được Quý Thư Thư Ngôn da trắng mặt mày đẹp đẽ, tài hoa xuất tính tình lạnh nhạt, có thể nói hoàn mỹ không có khuyết điểm, chính là tình nhân trong mộng của Đoàn có một vấn đề nhỏ không ảnh hưởng tới toàn cục — Người anh em tốt của Đoàn Chấp gọi Quý Thư Ngôn là Chấp nghĩ, vấn đề đó không tác không thành vấn đề, vai vế cũng không tính là chênh bụng dạ khó lường hỏi Quý Viên “Cậu của cậu đẹp trai tài giỏi như vậy, cũng nên tìm mợ đi?”Quý Viên mãnh liệt gật đầu “Tớ cũng thấy vậy! Bên họ Đoàn nhà cậu có chị gái hay người cô nào dịu dàng đáng yêu, nhất định phải giới thiệu cho cậu tớ, nước phù sa không chảy ruộng ngoài!”Ngoài ra, bạn có thể đọc thêm Công Thức Dụ Bắt Cao Cấp hoặc Sau Khi Yêu Thầm Bị Lật Xe của cùng tác mời các bạn đọc tiếp! Đang cập nhập Đang cập nhập Danh sách chương
Giới thiệu Tên truyện Cậu Kiềm Chế Một Chút Tác giả Tùng Tử Trà Editor Dâu, Ling, Tiên, Hà, Trang! Beta Dâu Tình trạng edit Đã hoàn _______ Giới Thiệu Trước kia Đoàn Chấp chưa bao giờ tin vào nhất kiến chung tình, cho đến khi gặp được Quý Thư Ngôn. Quý Thư Ngôn da trắng mặt mày đẹp đẽ, tài hoa xuất chúng, tính tình lạnh nhạt, có thể nói hoàn mỹ không có khuyết điểm, chính là tình nhân trong mộng của Đoàn Chấp. Chỉ có một vấn đề nhỏ không ảnh hưởng tới toàn cục — Người anh em tốt của Đoàn Chấp gọi Quý Thư Ngôn là cậu. Đoàn Chấp nghĩ, vấn đề đó không lớn. Tuổi tác không thành vấn đề, vai vế cũng không tính là chênh lệch. Hắn bụng dạ khó lường hỏi Quý Viên “Cậu của cậu đẹp trai tài giỏi như vậy, cũng nên tìm mợ đi?” Quý Viên mãnh liệt gật đầu “Tớ cũng thấy vậy! Bên họ Đoàn nhà cậu có chị gái hay người cô nào dịu dàng đáng yêu, nhất định phải giới thiệu cho cậu tớ, nước phù sa không chảy ruộng ngoài!” Đoàn Chấp vừa lòng, sờ sờ đầu chó của cháu trai lớn trong tương lai “Chuyện này cứ để tớ lo.” Rất lâu về sau, Quý Viên “Mẹ nó! Kẻ lừa đảo! Đồ khốn!” *** Sau khi yêu đương với Đoàn Chấp, mỗi ngày Quý Thư Ngôn đều cảm thấy phiền não, bạn trai nhỏ tuổi cái gì cũng tốt, chỉ là quá mê làm nũng. Anh bình tĩnh lên mạng tìm cố vấn Bạn trai quá dính người, giống như con chó nhỏ, một phút không thấy liền gâu gâu. Xin hỏi dưới tình huống không vứt bỏ, phải làm thế nào để cậu ấy yên tĩnh một chút? Mười phút sau, anh bị cấm ngôn. “Khoe ân ái, cút!” ——————————– Tên khác “Về Việc Tôi Bị Bạn Thân Của Cháu Trai Mình Nhìn Trúng” Niên hạ? Nhất kiến chung tình? Hình thức theo đuổi vợ? CP Bề ngoài hơi tra, ngây thơ công X nhìn như cao lãnh chi hoa kì thật dễ mềm lòng, lạnh lùng đại mỹ nhân thụ. Tag Ngọt sủng, niên hạ, yêu thầm trở thành sự thật, nhất kiến chung tình.
Tên truyện Cậu Kiềm Chế Một ChútTác giả Tùng Tử TràEditor Dâu, Ling, Tiên, Hà, Trang!Beta DâuTình trạng edit Đã hoàn_______Giới ThiệuTrước kia Đoàn Chấp chưa bao giờ tin vào nhất kiến chung tình, cho đến khi gặp được Quý Thư Thư Ngôn da trắng mặt mày đẹp đẽ, tài hoa xuất chúng, tính tình lạnh nhạt, có thể nói hoàn mỹ không có khuyết điểm, chính là tình nhân trong mộng của Đoàn có một vấn đề nhỏ không ảnh hưởng tới toàn cục - Người anh em tốt của Đoàn Chấp gọi Quý Thư Ngôn là Chấp nghĩ, vấn đề đó không tác không thành vấn đề, vai vế cũng không tính là chênh bụng dạ khó lường hỏi Quý Viên "Cậu của cậu đẹp trai tài giỏi như vậy, cũng nên tìm mợ đi?"Quý Viên mãnh liệt gật đầu "Tớ cũng thấy vậy! Bên họ Đoàn nhà cậu có chị gái hay người cô nào dịu dàng đáng yêu, nhất định phải giới thiệu cho cậu tớ, nước phù sa không chảy ruộng ngoài!"Đoàn Chấp vừa lòng, sờ sờ đầu chó của cháu trai lớn trong tương lai "Chuyện này cứ để tớ lo."Rất lâu về sau, Quý Viên "Mẹ nó! Kẻ lừa đảo! Đồ khốn!"***Sau khi yêu đương với Đoàn Chấp, mỗi ngày Quý Thư Ngôn đều cảm thấy phiền não, bạn trai nhỏ tuổi cái gì cũng tốt, chỉ là quá mê làm bình tĩnh lên mạng tìm cố vấn Bạn trai quá dính người, giống như con chó nhỏ, một phút không thấy liền gâu gâu. Xin hỏi dưới tình huống không vứt bỏ, phải làm thế nào để cậu ấy yên tĩnh một chút?Mười phút sau, anh bị cấm ngôn."Khoe ân ái, cút!"-Tên khác "Về Việc Tôi Bị Bạn Thân Của Cháu Trai Mình Nhìn Trúng"Niên hạ?Nhất kiến chung tình?Hình thức theo đuổi vợ?CP Bề ngoài hơi tra, ngây thơ công X nhìn như cao lãnh chi hoa kì thật dễ mềm lòng, lạnh lùng đại mỹ nhân Ngọt sủng, niên hạ, yêu thầm trở thành sự thật, nhất kiến chung Bản edit chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad những nơi khác đều là trộm cắp cướp giật!!! Nếu muốn ủng hộ chúng mình thì hãy đọc ở nơi chính chủ nhé!!! Cám ơn những độc giả có tâm!!! Yêu các bạn nhiều *moa moa*
cậu kiềm chế một chút